Đúng ngọ, thường thường là giờ vắng khách nhất trong ngày, nhưng ngay trước cửa tiệm cầm đồ lại có một người xâm xúi đi vào. Hắn là một thanh niên khoảng hai mươi, da mặt hắn xạm nắng, quần áo hắn vá khá nhiều, hắn bước vào tiệm cầm đồ, một tay buông ra ngoài, một tay thu trong túi áo.
Cô đá mắt về phía bóng dáng của Kim Tae Hyung, không khỏi tò mò mà nhỏ giọng hỏi Hắn. - Thư kí mới của anh. - Ủa, còn anh Beom Joo với anh Ji Min thì sao? Jo Eun nghiêng đầu hỏi, đôi mắt màu cà phê lấp lánh vài tia thắc mắc. - Bận cả rồi.
Giam Cầm , chương 1 của tác giả Mê huyễn cây thuốc phiện cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. " Tay hắn cầm lấy bộ ngực của cô vuốt ve, Khuynh Tâm sợ tới nước mắt lăn dài trên má
"Qua giờ cô chăm sóc Chu Tịnh Sơ cũng đã mệt rồi, hôm nay về nhà nghỉ ngơi đi, Chu Tịnh Sơ cứ để Thần lo." Vừa nói xong Lạc Quân Bách đã nắm lấy cổ tay Cao Nhã Kỳ mà kéo đi. "Này, anh làm cái gì vậy?" Cao Nhã Kỳ muốn ở lại, nhưng cô không đọ nổi sức của Lạc Quân Bách, hắn vừa dùng lực một ít kéo cô thì cô đã phải đi theo ngay.
Ôm chặt em, giam cầm em là câu chuyện về cặp đôi Cố Minh và Đường Thu Giảo.Nam chính với tâm lý chiếm hữu đặc biệt dành cho nữ chính. Thông tin truyện ngôn tình: Tên truyện: Ôm chặt em, giam cầm em Tác giả: Bình An Phúc Tên editor: Tịnh Uyển Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, ngọt sủng
Bởi vì cuộc sống bị giam cầm luôn tràn ngập nỗi kiệt quệ và đau khổ. Chúng tùy thuộc vào các ngài, xin hãy đấu tranh để cho những sinh vật thông minh, tuyệt diệu và có tập tính xã hội được giải phóng khỏi mọi xích cùm hay chuồng cũi mà chúng đang đau đớn chịu đựng". Natascha cũng có quyền thừa kế căn nhà của Wolfgang nơi mình bị giam cầm.
odvmQT9. “Hãy coi chừng để không ai giam cầm anh em bằng các triết lý cùng những tư tưởng gian trá và rỗng tuếch theo truyền thống của loài người”.—CÔ 28. 1. Theo Cô-lô-se 24, 8, Sa-tan cố giam cầm tư tưởng của chúng ta bằng cách nào? Sa-tan muốn chúng ta quay lưng lại với Đức Giê-hô-va. Để đạt được mục tiêu, hắn tìm cách giam cầm tư tưởng của chúng ta, tức tác động đến lối suy nghĩ, khiến chúng ta nghĩ theo cách hắn muốn. Hắn cố thuyết phục hoặc lừa gạt chúng ta bằng cách khơi dậy và lợi dụng những ước muốn của mình.—Đọc Cô-lô-se 24, 8. 2, 3. a Tại sao chúng ta nên chú ý đến lời cảnh báo nơi Cô-lô-se 28? b Chúng ta sẽ xem xét điều gì trong bài này? 2 Sự thật là mỗi chúng ta đều có nguy cơ bị Sa-tan lừa gạt. Hãy nhớ là Phao-lô không viết lời cảnh báo nơi Cô-lô-se 28 cho những người không tin đạo. Ông viết lời ấy cho các tín đồ được xức dầu bằng thần khí thánh Cô 12, 5. Những tín đồ thời đó từng có nguy cơ bị lừa gạt, ngày nay chúng ta lại càng có nguy cơ bị lừa gạt hơn 1 Cô 1012. Tại sao? Vì Sa-tan đã bị quăng xuống trái đất; hắn ra sức lừa gạt những tôi tớ trung thành của Đức Chúa Trời Khải 129, 12, 17. Ngoài ra, chúng ta đang sống trong thời kỳ mà những kẻ gian ác và kẻ giả mạo “ngày càng tồi tệ”.—2 Ti 31, 13. 3 Trong bài này, chúng ta sẽ xem Sa-tan dùng những “tư tưởng gian trá và rỗng tuếch” để tác động đến lối suy nghĩ của mình như thế nào. Chúng ta sẽ nhận ra ba “mưu kế” hoặc “mánh khóe” mà hắn sử dụng Ê-phê 611; chú thích. Bài tiếp theo sẽ thảo luận cách để loại bỏ tác động tiêu cực mà có lẽ chúng ta đang bị ảnh hưởng bởi thủ đoạn của Sa-tan. Nhưng trước tiên, hãy xem chúng ta rút ra bài học nào từ cách Sa-tan làm lầm lạc dân Y-sơ-ra-ên sau khi họ vào Đất Hứa. BỊ CÁM DỖ ĐỂ THỜ THẦN TƯỢNG 4-6. Theo Phục truyền luật lệ 1110-15, dân Y-sơ-ra-ên phải thay đổi cách thức trồng trọt nào khi định cư trong Đất Hứa? 4 Sa-tan xảo quyệt cám dỗ dân Y-sơ-ra-ên thờ thần tượng. Hắn làm thế bằng cách nào? Hắn biết là họ cần thực phẩm nên đã lợi dụng điểm này để khiến họ làm điều hắn muốn. Khi dân Y-sơ-ra-ên vào Đất Hứa, họ phải thay đổi cách thức trong việc trồng trọt. Ở Ai Cập, dân Y-sơ-ra-ên dẫn nước từ sông Nin để tưới tiêu. Tuy nhiên, ở Đất Hứa không có hệ thống sông ngòi lớn, nên họ phụ thuộc vào nước mưa và sương. Đọc Phục truyền luật lệ 1110-15; Ê-sai 184, 5. Vì thế, dân Y-sơ-ra-ên phải học cách thức trồng trọt mới. Điều này không dễ vì đa số những người biết về trồng trọt đều đã chết trong hoang mạc. Sa-tan đã thay đổi lối suy nghĩ của những nông dân Y-sơ-ra-ên như thế nào? Xem đoạn 4-6 * 5 Đức Giê-hô-va giải thích cho dân ngài là hoàn cảnh của họ đã thay đổi. Rồi ngài đưa ra một lời cảnh báo mà khi mới nghe thì có vẻ không liên quan gì đến vấn đề nông nghiệp, ngài phán “Hãy cẩn thận đừng để lòng mình bị dụ đi lạc lối, thờ các thần khác và quỳ lạy chúng” Phục 1116, 17. Tại sao Đức Giê-hô-va cảnh báo việc thờ thần giả trong khi ngài đang nói về việc học cách thức trồng trọt mới? 6 Đức Giê-hô-va biết là dân Y-sơ-ra-ên dễ bị cám dỗ để học cách trồng trọt mới từ dân ngoại giáo xung quanh. Dĩ nhiên, các dân xung quanh có nhiều kinh nghiệm hơn, và dân Y-sơ-ra-ên có thể học hỏi được những kỹ năng hữu ích, nhưng có một mối đe dọa. Lối suy nghĩ của những nông dân Ca-na-an bị ảnh hưởng bởi niềm tin vào thần Ba-anh. Họ xem Ba-anh là thần bầu trời, thần ban mưa. Đức Giê-hô-va không muốn dân ngài bị lừa gạt bởi những niềm tin sai lầm ấy. Tuy nhiên, hết lần này đến lần khác, dân Y-sơ-ra-ên chọn thờ Ba-anh Dân 253, 5; Quan 213; 1 Vua 1818. Hãy xem Sa-tan đã giam cầm dân Y-sơ-ra-ên như thế nào? BA THỦ ĐOẠN MÀ SA-TAN DÙNG ĐỂ GIAM CẦM DÂN Y-SƠ-RA-ÊN 7. Đức tin của dân Y-sơ-ra-ên bị thử thách ra sao khi họ vào Đất Hứa? 7 Thủ đoạn đầu tiên mà Sa-tan dùng là lợi dụng ước muốn tự nhiên. Dân Y-sơ-ra-ên muốn có mưa để có thể trồng trọt. Ở Đất Hứa rất ít khi có mưa từ cuối tháng 4 đến tháng 9 mỗi năm. Sự sống và mùa màng của họ phụ thuộc vào mùa mưa, thường bắt đầu từ khoảng tháng 10. Sa-tan lừa gạt dân Y-sơ-ra-ên khiến họ tin rằng để mùa màng tốt tươi, họ phải bắt chước thực hành của dân ngoại giáo xung quanh. Các dân đó tin là cần thực hiện một số nghi lễ tế thần để được giúp đỡ và ban mưa. Những người thiếu đức tin nơi Đức Giê-hô-va tin đó là cách duy nhất để mưa rơi đúng mùa, vì thế họ thực hiện những nghi lễ ngoại giáo nhằm tôn vinh thần Ba-anh. 8. Thủ đoạn thứ hai mà Sa-tan dùng là gì? Hãy giải thích. 8 Thủ đoạn thứ hai mà Sa-tan dùng là khơi dậy ham muốn vô luân. Các dân ngoại giáo xung quanh thờ thần của họ bằng những hành vi bại hoại. Hình thức thờ phượng đáng ghê tởm này bao gồm thực hành mại dâm của nam lẫn nữ nơi đền thờ. Hành vi đồng tính và những hành vi gian dâm khác không những được dung túng mà còn được xem là điều bình thường! Phục 2317, 18; 1 Vua 1424. Dân ngoại giáo tin rằng những nghi lễ này khiến thần của họ ban phước cho đất đai màu mỡ. Nhiều người Y-sơ-ra-ên đã bị thu hút bởi những nghi lễ gian dâm đồi bại đó, vì thế họ chọn thờ các thần giả. Thực tế là họ đang bị Sa-tan giam cầm. 9. Theo những lời nơi Ô-sê 216, 17, Sa-tan đã làm lu mờ Đức Giê-hô-va như thế nào? 9 Thủ đoạn thứ ba mà Sa-tan dùng là hắn làm lu mờ Đức Giê-hô-va, khiến dân Y-sơ-ra-ên khó phân biệt ngài với các thần khác. Vào thời nhà tiên tri Giê-rê-mi, Đức Giê-hô-va đã phán rằng các tiên tri giả khiến dân ngài quên danh ngài “vì Ba-anh” Giê 2327. Dường như dân Đức Chúa Trời đã ngưng dùng danh Giê-hô-va và thay thế bằng Ba-anh, nghĩa là “chủ”. Hành động này sẽ khiến dân Y-sơ-ra-ên khó phân biệt giữa Đức Giê-hô-va và Ba-anh, và dễ pha trộn sự thờ phượng Ba-anh với sự thờ phượng Đức Giê-hô-va.—Đọc Ô-sê 216, 17 và chú thích. CÁC THỦ ĐOẠN MÀ SA-TAN DÙNG NGÀY NAY 10. Sa-tan dùng những thủ đoạn nào ngày nay? 10 Ngày nay, Sa-tan dùng cùng những thủ đoạn mà hắn dùng thời xưa. Hắn giam cầm người ta bằng cách lợi dụng ước muốn tự nhiên, cổ xúy thực hành gian dâm và làm lu mờ Đức Giê-hô-va, khiến người ta khó phân biệt ngài với các thần khác. Hãy xem thủ đoạn thứ ba của hắn trước tiên. 11. Bằng cách nào Sa-tan làm lu mờ Đức Giê-hô-va? 11 Sa-tan làm lu mờ Đức Giê-hô-va, khiến người ta khó phân biệt ngài với các thần khác. Sau khi các sứ đồ qua đời, một số người tự nhận là môn đồ Đấng Ki-tô bắt đầu lan truyền những giáo lý sai lầm Công 2029, 30; 2 Tê 23. Những kẻ bội đạo khiến người ta không còn nhận ra Đức Chúa Trời thật và duy nhất là ai. Chẳng hạn, họ ngưng dùng danh Đức Chúa Trời trong các bản Kinh Thánh của họ và thay thế bằng tước vị “Chúa” hoặc những tước vị khác. Khi loại bỏ danh riêng của Đức Chúa Trời và thay thế bằng “Chúa”, họ khiến người đọc Kinh Thánh khó phân biệt Đức Giê-hô-va với những “chúa” khác được nhắc đến trong Kinh Thánh 1 Cô 85. Họ dùng cùng một tước vị “Chúa” để gọi Đức Giê-hô-va và Chúa Giê-su, làm cho người ta khó nhận biết Đức Giê-hô-va và Con của ngài là hai đấng khác nhau Giăng 173. Điều này đã góp phần hình thành thuyết Chúa Ba Ngôi, là giáo lý không hề được dạy trong Lời Đức Chúa Trời. Hậu quả là nhiều người xem Đức Chúa Trời là mầu nhiệm và cho rằng họ không thể hiểu về ngài. Quả là một lời nói dối tai hại!—Công 1727. Sa-tan đã dùng tôn giáo sai lầm như thế nào để cổ xúy ham muốn vô luân, bao gồm hành vi đồng tính? Xem đoạn 12 * 12. Tôn giáo sai lầm cổ xúy điều gì, và hậu quả là gì như được nói nơi Rô-ma 128-31? 12 Sa-tan khơi dậy ham muốn vô luân. Vào thời dân Y-sơ-ra-ên, Sa-tan dùng tôn giáo sai lầm để cổ xúy sự gian dâm. Ngày nay, hắn cũng dùng thủ đoạn y như vậy. Tôn giáo sai lầm dung túng và thậm chí cổ xúy hành vi đồi bại. Vì thế, nhiều người nhận mình thờ phượng Đức Chúa Trời đã không còn làm theo tiêu chuẩn đạo đức rõ ràng của ngài. Trong lá thư gửi tín đồ ở Rô-ma, sứ đồ Phao-lô miêu tả những hậu quả của việc lờ đi tiêu chuẩn tin kính. Đọc Rô-ma 128-31. “Những điều không nên làm” mà Phao-lô nói đến bao hàm mọi hình thức gian dâm, trong đó có hành vi đồng tính Rô 124-27, 32; Khải 220. Quả thật, việc theo sát sự dạy dỗ của Kinh Thánh là điều vô cùng quan trọng! 13. Một thủ đoạn khác Sa-tan dùng là gì? 13 Sa-tan lợi dụng ước muốn tự nhiên. Chúng ta có ước muốn tự nhiên là muốn học những kỹ năng có thể giúp nuôi sống bản thân và gia đình 1 Ti 58. Thường thì chúng ta có thể học được những kỹ năng đó khi siêng năng học tập ở trường. Nhưng hãy thận trọng. Ngoài việc dạy học sinh kỹ năng thực tế, hệ thống giáo dục tại nhiều quốc gia còn dạy về những triết lý của con người. Trường học khiến cho học sinh đặt nghi vấn về sự hiện hữu của Đức Chúa Trời và xem thường Kinh Thánh. Họ được dạy là tất cả những người trí thức tin rằng sự sống là do tiến hóa Rô 121-23. Những sự dạy dỗ như thế trái ngược với “sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời”.—1 Cô 119-21; 318-20. 14. Triết lý của con người cổ vũ điều gì? 14 Triết lý của con người lờ đi và thậm chí chống lại các tiêu chuẩn công chính của Đức Giê-hô-va. Nó không giúp một người vun trồng các khía cạnh của bông trái thần khí nhưng cổ vũ “các việc làm của xác thịt” Ga 519-23. Nó sinh ra sự kiêu căng, ngạo mạn; hậu quả là người ta “chỉ biết yêu bản thân” 2 Ti 32-4. Những đặc tính này trái ngược với sự nhu mì, khiêm nhường mà Đức Chúa Trời muốn tôi tớ ngài vun trồng 2 Sa 2228. Một số tín đồ theo đuổi việc học lên cao đã để tâm trí mình bị uốn nắn bởi tư tưởng của con người thay vì của Đức Chúa Trời. Hãy xem một ví dụ cho thấy điều gì có thể xảy ra nếu chúng ta lờ đi mối nguy hiểm. Triết lý của con người có thể bóp méo lối suy nghĩ của chúng ta ra sao? Xem đoạn 14-16 * 15, 16. Anh chị học được điều gì từ kinh nghiệm của một chị? 15 Một chị phụng sự trọn thời gian hơn 15 năm nói “Là một Nhân Chứng, tôi đã đọc và nghe về mối nguy hiểm khi theo đuổi việc học lên cao, nhưng tôi lờ đi những lời cảnh báo ấy. Tôi nghĩ lời khuyên đó không áp dụng cho mình”. Chị ấy đã phải đối mặt với những thử thách nào? Chị thừa nhận “Việc học chiếm nhiều thời gian và năng lực đến mức tôi không còn đủ thì giờ để tâm sự với Đức Giê-hô-va như trước kia. Tôi kiệt sức đến độ chẳng còn hứng thú thảo luận Kinh Thánh với người ta và chuẩn bị kỹ cho các buổi nhóm họp. Tôi mừng là khi nhận ra việc học lên cao gây nguy hại cho mối quan hệ với Đức Giê-hô-va, tôi biết mình phải ngừng việc học. Và tôi đã làm thế”. 16 Sự giáo dục ấy đã tác động thế nào đến lối suy nghĩ của chị? Chị cho biết “Tôi cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận là sự giáo dục mà tôi từng theo đuổi đã dạy tôi chỉ trích người khác, đặc biệt là anh em đồng đạo, kỳ vọng quá cao nơi họ và dần xa lánh họ. Phải mất một khoảng thời gian dài tôi mới loại bỏ được lối suy nghĩ đó. Kinh nghiệm này giúp tôi nhận ra là thật nguy hiểm khi lờ đi những lời cảnh báo mà Cha trên trời đưa ra qua tổ chức của ngài. Đức Giê-hô-va biết tôi rõ hơn những gì tôi biết về mình. Giá như lúc đó tôi nghe lời ngài!”. 17. a Chúng ta nên quyết tâm làm gì? b Chúng ta sẽ thảo luận điều gì trong bài tới? 17 Hãy quyết tâm để không bao giờ bị giam cầm bởi “những tư tưởng gian trá và rỗng tuếch” của thế gian Sa-tan. Hãy tiếp tục cảnh giác trước những thủ đoạn của hắn 1 Cô 318; 2 Cô 211. Đừng bao giờ để hắn làm lu mờ Đức Giê-hô-va. Hãy sống theo các tiêu chuẩn đạo đức cao của ngài. Và đừng để những mưu kế của Sa-tan khiến anh chị lờ đi lời khuyên của ngài. Nhưng anh chị nên làm gì nếu nhận ra mình đang bị ảnh hưởng bởi lối suy nghĩ của thế gian? Bài tới sẽ cho thấy làm thế nào Lời Đức Chúa Trời có thể giúp chúng ta phá đổ những suy nghĩ và thói quen đã ăn sâu trong lòng.—2 Cô 104, 5.
Sáng hôm sau khi Nghiêm quản gia nhặt được tờ giấy được kẹp ở trên bàn, ông đã nhanh chóng đem nó đến đưa cho Lệ Thương Trì, nhưng khi ông chỉ vừa mới cất lên lời nói, thì ngay cả tờ giấy hắn cũng không buồn nhìn qua. Lạnh lùng đáp lại. "Nhảm nhí, vứt đi, bao giờ cô ta muốn về thì về." Cũng chẳng hỏi han gì đến bức thư đó một lần, ông chỉ thấy trên gương mặt của Lệ Thương Trì sớm đã lộ rõ vẻ chán ghét, hình như việc nhắc đến Tưởng Tuyết Hân cũng khiến cho tâm trạng của hắn trở nên đi xuống, thậm chí Lệ Thương Trì còn không động đến một muỗng thức ăn nào, mặc dù chính hắn đã yêu cầu dì Hà làm ra. Rồi lại không nói một lời, cầm theo cặp sách đi đến bệnh viện, mặc cho Nghiêm quản gia có buồn rầu thở dài thườn thượt, Lệ Thương Trì cũng chẳng mấy để tâm. Ông đưa mắt nhìn đến đĩa thức ăn vẫn còn bốc lên hơi nóng, rồi lại nhìn đến tờ giấy mà Tưởng Tuyết Hân đã viết đang cầm trên tay. Nếu hai người vẫn còn tiếp tục kéo dài tình trạng này, thì sớm muộn cũng phải đối mặt với vấn đề ly hôn. Những ngày sau đó, Lệ Thương Trì đi sớm về trễ, cơm tối còn chẳng buồn ăn, khi về đến nhà thì lao thẳng lên phòng ngủ. Rồi đến sớm mai, khi mà trời vẫn còn chưa hửng sáng thì đã không còn thấy bóng xe của hắn đâu nữa. Cho đến ngày thứ năm, Tưởng Tuyết Hân mới quay trở lại, thật sự nếu có ai bảo rằng cô trẻ con vì giận dỗi chồng, mà bỏ nhà đi bụi hẳn năm ngày trời cũng chẳng sai đâu. Nếu là chồng người ta thì sẽ lo lắng gọi điện thoại tìm vợ sốt sắng cả lên, nhưng còn Lệ Thương Trì thì không hề có chuyện đó, bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã chẳng quan tâm gì đến Tưởng Tuyết Hân. Biết là như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật sự tủi thân, trời cũng đã sẫm tối, cô cũng chẳng còn muốn đợi chờ người đàn ông đó tìm kiếm mình. Tưởng Tuyết Hân ra ngoài vài ngày là để khuây khỏa đầu óc, thanh tỉnh tâm trạng, nếu không làm như vậy, chỉ sợ rằng mỗi ngày đều phải đối mặt với sự lạnh nhạt của Lệ Thương Trì, thì sớm muộn cô cũng hồ đồ mà nghĩ đến hai chữ "ly hôn". Xe tùy ý để đậu ngoài bãi, Tưởng Tuyết Hân chậm rãi sải bước đi vào bên trong, cô không hi vọng sẽ chạm mặt với Lệ Thương Trì ngay bây giờ. Mà ông trời quả thật là không có mắt, giày của hắn lại được gác ngay ngắn ở bên trong tủ, nhưng là... Từ đâu lại xuất hiện một đôi cao gót màu trắng đặt ngay lối ra vào, nhất thời vì nó mà khiến cho tâm trạng của Tưởng Tuyết Hân ngay lập tức tuột dốc không phanh. Cô cố gắng nuốt xuống một cỗ phẫn nộ đang rục rịch trào dâng, tự trấn an có thể là bệnh nhân hoặc khách hàng của Lệ Thương Trì, mặc dù giờ làm việc hành chính đã qua rồi. Tưởng Tuyết Hân hít sâu một hơi, vừa bước vào trong nhà thì đã thấy Lệ Thương Trì ngồi ở ghế sofa, dáng người cao ráo vắt chéo đôi chân, thư thả cầm hồ sơ bệnh án lên đọc. Hắn không nhìn ra cửa chính lần nào, nhưng lại biết là Tưởng Tuyết Hân đã về, Lệ Thương Trì vẫn không rời mắt khỏi hồ sơ trên tay, giọng nói nhàn nhạt vang lên, "Cũng biết đường về rồi sao?" Giống như là hắn đang chế giễu cô, bảo rằng Tưởng Tuyết Hân là một đứa con nít giận dỗi bỏ nhà ra đi, nhưng được vài ngày thì mặt dày quay trở lại. Hoặc là Lệ Thương Trì đang cho rằng, cô muốn dùng cái trò dở hơi đó để lôi kéo sự chú ý của hắn, mặc dù đúng là năm ngày nay Tưởng Tuyết Hân lâu lâu lại vô thức mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn và cuộc gọi. Chỉ tiếc là một màn hình trống vẫn cứ hiện lên. Cô mặc kệ Lệ Thương Trì có suy nghĩ thế nào, thứ cô quan tâm là đôi giày cao gót của nữ ở lối ra vào, làm sao lại xuất hiện trong biệt thự. "Đôi giày..." Vốn dĩ là muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng còn chưa nói hết câu, thì bóng dáng của một nữ nhân vừa bước ra từ phòng ngủ của Lệ Thương Trì lại vô tình lọt vào mắt. Đôi môi cô khẽ run, nhất thời vì cú sốc vừa rồi mà bất động đứng yên tại chỗ, trái tim của Tưởng Tuyết Hân nhói lên từng đợt như bị kim nhọn châm vào, trơ mắt nhìn người phụ nữ kia ngại ngùng bước xuống. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Năm ngày qua, Tưởng Tuyết Hân không có ở nhà, không lẽ Lệ Thương Trì thật sự đưa người phụ nữ khác về đây? Cô gái trước mặt có vẻ nhỏ hơn cô một chút, đôi mắt long lanh to tròn, một vẻ đẹp vô cùng dịu dàng thánh thiện, Tưởng Tuyết Hân đanh mắt lại, lạnh lùng nhìn cô ta. Con ả không biết là cố ý hay vô tình liếc trúng tầm nhìn của cô, liền sợ hãi thu lại ánh mắt, cong đuôi chạy đến trước mặt Lệ Thương Trì như thể đang né tránh Tưởng Tuyết Hân. "Anh Thương Trì... Em xin lỗi, em không biết toilet ở hướng nào nên lỡ đi nhầm phòng của ai đó..." Nhầm phòng ai đó? Nực cười, nhầm thế nào lại nhầm trúng phòng của Lệ Thương Trì tận ở trên lầu một? Rõ ràng từ bậc thang đi lên, thì phải đi qua phòng của cô rồi đến thư phòng và cuối cùng mới là tới phòng của Lệ Thương Trì. Vậy mà con ả này lại bảo rằng lang thang nhầm phòng? Tưởng Tuyết Hân giấu đi sự tức giận hiện sâu trong đôi mắt, cô đang muốn nhìn xem Lệ Thương Trì sẽ phản ứng gì đối với một kẻ lạ mặt vô tình bước vào căn phòng của hắn. Nhưng không ngờ Lệ Thương Trì lại không hề tức giận, hắn vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm như ban đầu, chỉ liếc mắt nhìn lên một cái rồi lạnh lùng đáp trả. "Không sao, tối rồi về đi." Tưởng Tuyết Hân sau khi nghe thấy câu trả lời đó, cô thậm chí có thể cảm nhận được từng mảnh trong người đang vỡ ra, là tình yêu và sự tin tưởng... Căn phòng mà ngay cả người vợ hợp pháp như Tưởng Tuyết Hân còn không dám bước chân vào, vậy mà hắn lại dễ dàng bỏ qua cho người phụ nữ kia. Sau đó một lúc, cô ta mới hoảng hốt phát hiện ra là đã "quên mất" sự hiện diện của Tưởng Tuyết Hân, vội vàng cúi đầu xin lỗi, nhưng ngữ khí và ý tứ trong từng lời mà cô ả nói, lại không hề có một chút khiêm nhường nào. Nó giống như, đang thẳng thừng tuyên chiến với Tưởng Tuyết Hân. "A! Đây chắc là chị dâu nhỉ? Em xin lỗi, vì ban nãy chị có hơi khó gần một chút, em nghĩ là chị đang tức giận chuyện gì đó, nên em không dám lại gần..." Hàng lông mi đen dài khẽ rũ xuống, rồi bất chợt lại mở lớn đôi mắt trực tiếp nhìn đến Tưởng Tuyết Hân, run run nói. "... Ôi, không lẽ là vì em đi nhầm phòng... Em xin lỗi, em không biết đó là phòng anh Trì... Chị đừng giận em nhé, em không có ý đó đâu..."
"Tuyết Hân, cháu nên ngủ sớm đi, có lẽ hôm nay Thương Trì sẽ không về." "Bác Nghiêm cứ ngủ trước đi ạ, cháu đợi thêm một lúc nữa, nếu 12 giờ vẫn không thấy anh ấy, thì cháu sẽ lên phòng sau..." Tưởng Tuyết Hân nhỏ giọng đáp lại ông, trên gương mặt vẫn thường trực một nụ cười hiền, cố ý tỏ ra mạnh mẽ là để bác Nghiêm không phải lo lắng thay cho cô, bởi vì đợi chờ hắn là do cô tự nguyện. Bác Nghiêm có chút không nỡ quay đầu đi về phòng mình, ông lẳng lặng đứng một nơi ở góc khuất hành lang nhìn xuống cô gái nhỏ đang cuộn tròn ngồi trên chiếc ghế sofa, đôi mắt lơ đễnh dán lên màn hình tivi đang phát bừa một kênh truyền hình nào đó. Thi thoảng lại ngước mặt nhìn lên đồng hồ treo tường, rồi lại cúi đầu thở dài thất vọng. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng xe quen thuộc, rồi lại nghiêng đầu nhìn về cổng biệt thự tối đen. Đều là những dáng vẻ chờ đợi trong mỏi mòn, ngày qua ngày đều như thế khiến ông cũng phải cảm thấy thương xót cho Tưởng Tuyết Hân, mà ông cũng chẳng biết mối duyên nợ của cô và Lệ Thương Trì là như thế nào, ông biết không hẳn là cả hai chán ghét nhau... Nhưng có gì đó mà hai người luôn che giấu, rõ ràng nhất có lẽ là Lệ Thương Trì. Cho đến khi Tưởng Tuyết Hân lim dim ngủ gục trên gối, bác Nghiêm còn định đi xuống lấy tấm chăn đắp lên cho cô, thì bất chợt từ ngoài cổng biệt thự vang lên một tiếng động, tiếng xe quen thuộc chạy vào trong như tiếng chuông báo thức khiến cho Tưởng Tuyết Hân sực tỉnh. Lệ Thương Trì về rồi! Tưởng Tuyết Hân đứng thẳng người dậy, nhưng khi Lệ Thương Trì vừa bước chân vào đến cửa thì ánh mắt của hắn bất chợt lại trở thành dáng vẻ lạnh lẽo thường ngày, nhìn đến cô vô cùng chán ghét. "Anh về muộn vậy... Hôm nay có chuyện gì sao?" "Tránh ra." "Anh ăn gì nhé? Em có nấu món mà anh thích." Sau khi đáp lại một câu "Tránh ra", hắn chỉ đứng sừng sững như một bức tượng ở trước mặt Tưởng Tuyết Hân mà không trả lời gì thêm, cũng không muốn nhìn vào mắt cô, khiến cho Tưởng Tuyết Hân như chết lặng, cô mím chặt cánh môi, đành phải nghiêng người tránh đường cho hắn đi lên lầu. Gần một năm kết hôn, Lệ Thương Trì vẫn giữ nguyên bức tường phòng bị cho riêng mình, thậm chí hắn còn chán ghét cô đến độ cũng chưa một lần nào cùng Tưởng Tuyết Hân chung giường. Sống chung một nhà như hai người xa lạ, hắn đi sớm về trễ, ngay cả việc vợ chồng nên làm thì Lệ Thương Trì cũng bỏ ngoài tai, khiến cho Tưởng Tuyết Hân không thể tin được chính người đàn ông này nhiều năm trước đã cho cô một tình yêu thanh xuân vô cùng tươi đẹp. Hiện thực như giấc mộng tan vỡ, một giấc mộng hoàn hảo mà cô luôn ấp ủ nhiều năm nay, vốn nghĩ khi gặp nhau rồi hắn nên vui mới phải, cớ gì lại thay đổi thành dáng vẻ hôm nay. Bóng dáng cao lớn lướt qua Tưởng Tuyết Hân như người vô hình, nhưng vô tình mùi hương phảng phất trên cơ thể hắn lại kéo theo cả tâm trí cô lao đao. Đây không phải là mùi hương thuộc về Lệ Thương Trì, vốn dĩ Lệ Thương Trì không dùng nước hoa, với một bác sĩ ngoại khoa như hắn thì việc sức nước hoa quá nồng sẽ gây ảnh hưởng tới công việc. Ít nhất đối với hắn là như thế, vậy thì mùi hương đó là của ai? Một mùi nước hoa rất nhẹ, ngửi thoáng qua cũng đủ biết đó là hương của phụ nữ. Tâm can của Tưởng Tuyết Hân đang bắt đầu nổi lên một cơn sóng gió, cô nhìn theo bóng dáng xa dần bước trên bậc thang, không nhịn được khó chịu trong lòng mà gọi tên hắn. "Thương Trì." "Chuyện gì?" Hắn dừng lại, nhưng chỉ là đang đứng yên một chỗ muốn nghe thử cô gọi vì vấn đề gì, chứ cũng chẳng đoái hoài nghiêng đầu nhìn về cô lấy một lần. "... Em ngửi thấy mùi nước hoa lạ trên người của anh, hôm nay anh đi đâu vậy?" Tưởng Tuyết Hân lấy hết dũng khí mà mình đang có để hỏi hắn, một người vợ hỏi chuyện liên quan đến chồng của mình cũng là bình thường thôi đúng không? Sẽ không to tát gì đâu nhỉ? "Tôi có nghĩa vụ phải khai báo với cô sao?" "Thương Trì... Em là vợ anh..." Hắn im lặng một lúc lâu, dáng vẻ trầm ngâm như đang che giấu điều gì, rồi một câu nói như lưỡi dao sắc lạnh ghim vào tim cô, trước khi bóng dáng của Lệ Thương Trì rời khỏi tầm mắt. "Vốn dĩ đã không cần." Tưởng Tuyết Hân chết lặng đứng một chỗ. Thật nực cười khi bây giờ trong đầu cô lại xuất hiện hai chữ "ly hôn". Kết hôn còn chưa tới một năm mà đã nghĩ đến chuyện đó, chỉ biết tự cười rồi thầm trách mình là đứa trẻ con. Nếu chuyện này mà để lộ ra thì người khác sẽ chê cười cô mất thôi. Nhưng rõ ràng là không muốn khóc mà sao thứ nước ấm nóng cứ rưng rưng đọng lại trên khóe mắt, chúng còn chưa kịp lăn dài trên gò má thì đã bị ngón tay của Tưởng Tuyết Hân dứt khoát gạt đi. Khi cô buồn bã lau đi nước mắt, thì Lệ Thương Trì vừa mới đóng lại cánh cửa phòng. Khi cô cúi đầu, thu dọn gọn gàng lại chiếc ghế sofa, thì hắn lặng lẽ đưa cổ áo lên mũi hít thử một hơi. Khi Tưởng Tuyết Hân loay hoay viết một bức thư để lại trên mặt bàn, thì sắc mặt của Lệ Thương Trì đã trở nên tối đen, tức giận xé rách chiếc áo sơ mi đang mặc trên người... Và khi Lệ Thương Trì mệt mỏi thả lưng lên giường, ánh mắt thâm trầm dán về phía trần nhà. Thì Tưởng Tuyết Hân đã cầm theo áo khoác rồi xoay gót rời khỏi biệt thự. Ngay trong đêm. Mà không một ai hay biết.
Trang chủ Manhua Giam Cầm Bình chọn No. 99+ , có lượt đánh giá Thứ hạng No. 99+ , có 55913 đọc truyện Tác giả Nhóm dịch Thể loại Giới thiệu Bản dịch đã có sự reup của nhóm dịch Tiêu Thuần – người giám ngục Uông Bạch từng coi là thần tượng đột nhiên vào tù, mà anh công Tiêu Tiểu Mặc dưới ngòi bút Uông Bạch lại chạy ra từ trong sách, còn có khuôn mặt giống hệt Tiêu Thuần! Chân tướng rốt cuộc là gì đây? CHAP MỚI NHẤT
Chiếm Hữu Lấy Em Chương 17 Giam Giữ 2 /17 Sau khi thấy hắn đi ra ngoài, Bạch Hàn Thiên nhớ lại lúc hắn ép cô uống hết ly sữa vẫn còn lưu lại trong miệng, cô cảm thấy hết sức buồn nôn. Cô chỉ muốn nôn hết ra mà thôi. Căn phóng rộng lớn lại được bày trí hết sức đơn giản mang lại cảm giác lạnh lẽo đến khó thở. Bạch Hàn Thiên thu mình trong một góc phòng. Trước mắt cô bỗng xuất hiện vô số hình ảnh của quá khứ. Phải rồi khi đó cô cũng thu mình như thế này. Bạch Hàn Thiên cứ ngồi như vậy không biết mấy giờ đồng hồ… Tiếng gõ cửa phòng cũng chẳng lấy được sự chú ý của cô. Dì Trần đã gõ cửa mấy lần rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì bèn mở cửa đi vào. Bà nhìn khắp phòng, khó khăn lắm mới tìm thấy cô. Bà vội đi đến dìu Bạch Hàn Thiên lên giường – Tại sao tiểu thư lại ngồi dưới đất như thế? Ngộ nhỡ bị bệnh thì phải làm sao? – … – Tiểu thư, cô có muốn ăn gì không? Từ lúc uống ly sữa đến giờ cũng đã hơn bốn tiếng rồi đó. Cô có muốn… – Không cần, dì ra ngoài Bạch Hàn Thiên nhàn nhạt nói. – Tiểu thư… – Dì ra ngoài đi. – Tiểu thư… thiếu gia muốn đưa cho cô thứ này…_ Bà đưa cho một bộ quần áo và một xấp giấy. – … – Tôi ra ngoài trước, có gì cần tiểu thư cứ Bà đi ra ngoài. Bạch Hàn Thiên cảnh giác nhìn xấp giấp giấy. Cuối cùng cô cũng quyết định cầm lên xem. Thì ra là bản hợp đồng, một là về việc kí hợp đồng với công ty cái còn lại không cần nhìn cũng biết. Có nên kí vào không, hợp đồng của công ty nhất định phải kí nếu không vấn đề tài chính của công ty sẽ gặp vấn đề nghiêm trọng. Bạch Hàn Thiên sau khi suy nghĩ kĩ, cô quyết định kí vào bản họp đồng hợp tác còn cái kia cô nhất định không kí. *** Phòng ăn… Âu Dương Nhất Phong đang ngồi đó nghĩ ngợi cũng như chờ đợi điều gì. Thấy dì Trần đi xuống hắn lãnh đạm hỏi – Cô ấy như thế nào rồi? – Vẫn như vậy, thu mình vào một góc. – Dì đưa cho cô ấy chưa? – Rồi, thưa cậu chủ. – Được rồi, cảm ơn dì. Dì Trần dọn bữa tối cho hắn dùng… Sau khi dùng xong, hắn nhanh chóng đi lên phòng tìm cô. Hai tên vệ sĩ thấy hắn đến liền gập người cúi chào – Lão đại. Âu Dương Nhất Phong mở cửa bước vào. Hắn biết cô sẽ không nhận bất kì thứ gì từ hắn. Bộ quần áo vẫn còn nguyên đó nhưng tập hồ sơ đã được mở. Bạch Hàn Thiên nhìn hắn đầy cảnh giác – Anh muốn gì ở tôi? – Em quyết định như thế nào về hai bản hợp đồng?_ Hắn không trả lời câu hỏi của cô. – Hợp đồng của công ty tôi sẽ kí còn cái kia thì không. – Nếu tôi muốn em kí luôn cái kia thì sao? – Chuyện đó sẽ không xảy ra. – Để tôi cho em biết một chuyện. Nếu em chịu kí tôi sẽ cho em những gì em muốn. – Tôi không cần. – Ngay cả tự do đi lại. – … – Em tự mình nghĩ kĩ. Dù kí hay không em vẫn là người của tôi. Quyền lợi của em tùy thuộc vào em. Tôi cho em thời gian đến ngày Giọng nói của hắn lạnh đến thấu xương. Bạch Hàn Thiên biết hắn đang nổi giận. Nếu bây giờ cô nói ra những điều gì khiến hắn không vui thì người nhận hậu quả sẽ là cô. Âu Dương Nhất Phong thấy cô im lặng đành xoay người ra khỏi phòng. *** Quách Đình Đình và Vương Thiên Vy ở nhà lo đến mất ngủ. Bạch Hàn Thiên đã mất tích gần một ngày rồi. Gọi điện thoại thì không bắt máy. Đến công ty tìm cũng không gặp. Cả hai người họ lục tung cả biệt thự của Bạch Hàn Thiên vẫn không tìm ra manh mối nào. Báo cảnh sát thì họ bảo là chưa đủ 24 tiếng nên không thể phát lệnh tìm người. Quách Đình Đình và Vương Thiên Vy đành trở về nhà đợi. Cả hai tin rằng cô nhất định sẽ không sao. *** Biệt thự Bán Nguyệt… Những lời hắn nói như là mệnh lệnh hay là lời đe dọa đối với cô. Nếu kí cô sẽ trở thành người phụ nữ của hắn, còn không kí cô vẫn bị hắn giam cầm. Cô như đang ở giữa hai dòng nước, phân vân không biết nên lựa chọn như thế nào. Càng suy nghĩ đầu của cô càng đau rồi không biết cô thiếp đi từ lúc nào. Âu Dương Nhất Phong sau khi giải quyết xong đống công văn của hai giới hắc – đồng hồ cũng đã hơn một giờ sáng. Hắn mệt mỏi rời khỏi thư phòng. Theo thói quen, hắn trở về phòng của mình. Vừa mở cửa vào hắn mới chợt nhớ ra, bây giờ trong phòng này còn có cô. Nhìn cơ thể nhỏ bé của cô nằm trên chiếc giường lớn. Cơ thể lúc ẩn lúc hiện dưới chiếc áo sơmi rộng thùng thình, trong đầu hắn bỗng xuất hiện những hình ảnh cô nằm dưới thân hắn mà rên rĩ. Cố xua đi những hình ảnh đó, có lẽ hắn mệt mỏi quá nên mới có những suy nghĩ như vậy. Nhanh chóng bước vào phòng tắm, hắn cần phải tỉnh táo lại. Hắn tiếp cận cô, làm cho cô đau khổ. Hắn luôn nhắc nhở mình không được quên. Âu Dương Nhất Phong trở ra trên người chỉ quấn một chiếc khăn che đi vậy nam tính của mình. Nhẹ nhàng nằm xuống giường, cơ thể căng thẳng cả ngày rốt cuộc cũng thả lỏng. Anh nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi nhỏ nhắn ửng hồng khiến người ta chỉ muốn cắn nhưng có vẻ cô đang mơ thấy ác mộng. Mi tâm không ngừng co lại dãn ra, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ. Ôm cô vào lòng, hắn không kìm được đặt lên trán cô một nụ hôn như đang trấn an rồi từ chìm vào giấc ngủ. /17 VUI LÒNG MÔ TẢ LỖI Cám ơn bạn đã báo nha Thể loại
hắn giam cầm cô